Chính văn chương hai: Mất trí nhớ?
“A Hoài, cô gái đó là ai vậy, cô ấy làm sao lại biết tên của em?” Mạc Hàn
khó hiểu nhìn về phía Trịnh Hoài đang cùng mình về nhà.
Trịnh Hoài sắc mặt không tốt, ấp úng nói:“Anh cũng không biết, nói không
chừng có thể là fan của em trước kia. Được rồi, đừng để ý nữa, hôm nay có muốn
ăn một chút điểm tâm không?”
Mạc Hàn mỉm cười:“Hôm nay a, để em nghĩ xem, Mã Tạp Long đi, ở ngay gần
nhà của em.”
“Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.” Nói xong, Trịnh Hoài khôi phục lại
dáng vẻ ban đầu.
Sau khi qua ngã tư cùng Mạc Hàn tạm biệt, Trịnh Hoài về nhà của mình, lục
ra một số điện thoại di động đã hai năm không động tới, luống cuống bấm.
“Alô, bác sĩ Chu a, phải, là tôi, A Hoài.” Giọng điệu của Trịnh Hoài bất
ngờ nhún nhường, “Bác sĩ Chu, tôi hôm nay gọi điện tới là muốn hỏi ông chuyện
này, hai năm trước tôi mang đến một cô gái ông còn nhớ rõ không? Đúng, chính là
cô gái tên Mạc Hàn. Trong tình huống này, nếu như nàng gặp người đã từng quen
biết thì có thể hồi phục trí nhớ không?”
Bác sĩ Chu trả lời bên đầu dây kia khiến Trịnh Hoài an lòng.
Rất khó, Mạc Hàn
trong tình huống này rất khó nhớ lại quá khứ. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi,
qua nửa năm tiếp theo cô gái xinh đẹp này có thể thuận tiện trở thành thê tử của
chính mình.
Tâm của Trịnh Hoài vừa ổn định lại phát hiện không thấy chìa khóa trong
túi áo đâu, hắn nhìn đông nhìn tây, tìm một lúc đột nhiên lại nhìn thấy cánh cửa
đang mở ra một nửa, hắn vội vàng chạy ra ngoài, nhìn một lúc rồi đem chìa đang
cắm trong ổ khóa rút ra.
Thật là, chính mình
cũng quá không cẩn thận rồi.
--------------------------------------------------
Đới Manh trốn ở chỗ rẽ thở phào nhẹ nhõm, hắn không phát hiện ra mình. Đới
Manh xoay người đi về phía thang gác, trong lòng cũng đã vạch sẵn ra kế hoạch.
Không sai, chị ấy
chính là Mạc Hàn. Mất trí nhớ? Không, ở phương diện này nhất định là có vấn đề.
Vì sao? Con gái khi chuyên tâm vào một việc gì đó đều giống như có giác
quan thứ sáu.
Đi ở trên đường cái, Đới Manh hướng về phía trung tâm thành phố chạy đi.
Nàng muốn đi gặp một người, bác sĩ tâm lý họ Chu, bản thân cũng biết một người,
cũng không biết có phải là một hay không, tạm thời đi trước xem sao.
--------------------------------------------------
Nhìn người đàn ông trước mặt, Đới Manh quyết tâm trở lại giữa kích động,
hỏi:“Cái đó, bác sĩ Chu, không biết là ông có biết một nữ bệnh nhân tên là Mạc
Hàn không?”
“Vô cùng xin lỗi, về bệnh tình của khách hàng tôi không thể tiết lộ ra
bên ngoài, có điều quả thực có một cô gái tên là Mạc Hàn, không biết có phải
người cô muốn tìm không?” Bác sĩ Chu bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng dâng
lên một trận cuồn cuộn, việc làm của chính mình năm đó, chẳng lẽ cô gái này lại
biết?
“Vậy a, cảm ơn ông, đúng rồi, ông không ngại nếu tôi gọi một cuộc điện
thoại chứ?” Đới Manh trong lòng vô cùng bình tĩnh hỏi lại bác sĩ.
Bác sĩ Chu không vừa lòng nói:“Quan trọng tới vậy sao? Mau gọi đi, nhanh
lên một chút, đây đều là tiền và thời gian của cô.”
Đi tới bên cửa sổ, Đới Manh bấm điện thoại, đôi môi đỏ thắm khẽ mở:“Hành
động.”
Bác sĩ Chu ở một bên nuốt nước bọt, trong lòng có phần bất an, người con
gái này sẽ không là nguồn gốc đau khổ của cô gái ki đi. Nếu nói đúng là như vậy,
ngộ nhỡ trí nhớ của cô gái kia khôi phục lại thì chính mình không ổn rồi.
Đới Manh tiếp tục ở bên cửa sổ giả vờ cùng đầu dây điện thoại bên kia
nói chuyện. Đúng lúc này, một gã viên chức xông vào, hoảng hốt lúng túng
nói:“Bác sĩ Chu, không ổn rồi, có một nữ khách hàng ở dưới đại sảnh ầm ĩ lên,
chỉ rõ muốn gặp ngài.”
“Bác sĩ Chu ông đi đi, tôi ở đây chờ ông cũng được.” Đới Manh giả vờ gọi
điện thoại xong, ngồi ở ghế trên nói với bác sĩ Chu.
“Được rồi, vô cùng xin lỗi cô, tôi ở đây lại gặp phải chuyện này, vô
cùng xin lỗi.” Nói xong, bác sĩ Chu đứng dậy đi theo trợ lý ra ngoài cửa.
Đới Manh nhìn về phía cánh cửa, vừa xác định không ai ở bên ngoài vừa
trông tình huống bên trong, lập tức đi tới chỗ thành tựu của bác sĩ Chu bắt đầu
lục tung lên tiến hành kiểm tra toàn bộ. Bệnh án của Mạc Hàn, bác sĩ phải lưu lại
một phần mới đúng.
Hơn nửa ngày, Đới Manh không kiềm chế nổi, bắt đầu nóng nảy đứng lên ngồi
xuống. Chính thời điểm đưa tay xuống dưới kéo một ngăn tủ, nàng đột nhiên chú ý
tới ở cái bàn bên dưới có một tờ giấy, Đới Manh cúi đầu luồn xuống phía dưới
nhìn.
Mật mã? Đới Manh không khỏi nghi ngờ đứng lên, rốt cuộc là mật mã gì, là
két sắt, máy tính, đúng vậy, máy tính!!!
Đới Manh ngẩng đầu hướng về phía máy tính trên bàn, chỉ thấy màn hình tối
đen, nhưng máy chủ lại hiện ra, không nén nổi mừng rỡ, trời cũng giúp ta.
Đới Manh vội vàng nhấn mở ra bộ nhớ, ở bên trong hệ thống tùy tiện nhấn
mở ổ G, trước mặt là một file tài liệu nén, tên là “bệnh án năm 2010-20xx”,
chính là cái này.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Đới Manh quay lại chỗ ngồi bên trên
yên lặng rảnh rỗi mở xem weibo, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, lập tức
có thể biết được vấn đề của Mạc Hàn, làm sao lại có thể không vui.
Thời gian cứ thế trôi đi.
--------------------------------------------------
Mạc Hàn sau khi về tới nhà chào hỏi ba mẹ, về phòng của mình, tựa lưng
vào cánh cửa, trong lòng không khỏi băn khoăn, rốt cuộc là làm sao, chính mình
có phải đã quên cái gì hay không.
Đới Manh sao? Chẳng lẽ chính mình trước đây đã từng quen biết, chính
mình ngày trước? Đúng rồi, trang web của SNH nhất định có câu trả lời.
Trong lòng Mạc Hàn run run, nhấn mở trang web của SNH.
Trang web này mẹ đã từng
rất nhiều lần cấm không được xem qua, đều là gạt người hết. Nhưng vì sao nơi
này lại có tư liệu của mình? Chẳng lẽ trước đây mình đúng là một thần tượng?
Mạc Hàn, nữ, sinh
ngày 7 tháng 1 năm 1992, Tổng Tuyển Cử lần thứ nhất đứng vị trí thứ 7……
……………
Thành viên chí cốt: Đới
Manh
Tốt nghiệp với
concert “Càng bay càng cao” hai năm trước tại Điểu Sào
Thành viên đã tốt
nghiệp Đới Manh: Tốt nghiệp năm ngoái.
Cái quái gì chứ!
Thế nhưng vì cái gì bản
thân lại không nhớ rõ, vì cái gì, vì cái gì, hai năm nay có phải chính mình đã
quên mất cái gì rồi. Đau quá, trái tim này đau quá, mình quên mất cái gì chứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét