Tác giả:
7_809
(Đây là truyện mình edit chùa, vui lòng không đem đi chỗ khác.)
Chương mở đầu: Rời xa hai năm trước
“Cái gì?! Mạc Hàn nói chị ấy
muốn tốt nghiệp!”
Staff đến thông báo tin tức
này bị bộ dạng giống như muốn ăn thịt người của Đới Manh dọa sợ, kiêng dè
nói:“Đúng vậy, staff bọn chị cũng thấy rất kỳ lạ, hiện tại Momo tuy tuổi không
còn nhỏ, nhưng mà ở team SII, em ấy hoàn toàn được xem như nữ thần nhân khí a,
đột nhiên lại nói muốn tốt nghiệp, mấy năm nay đã chung sống cùng nhau, bọn chị
thật sự cũng không nỡ rời xa.” Staff nói đến đây hốc mắt liền đỏ lên.
Đới Manh vẫn chưa thể bình
tĩnh lại sau cú shock, ngẩn người đóng cửa phòng, tê liệt ngã xuống chiếc giường
vốn vô cùng thoải mái. Mạc Hàn muốn đi rồi, người con gái có nụ cười đó muốn đi
rồi, bạn tốt nhất của mình từ lúc vào nhóm muốn tốt nghiệp rồi, người mình yêu
nhất muốn rời khỏi nơi này rồi.
Rõ ràng chính mình vẫn chưa
thổ lộ, rõ ràng là còn nhiều điều như vậy vẫn chưa nói với chị, vì sao chị lại
muốn đi chứ?
Đới Manh ngơ ngác nhìn lên
trần nhà, nói không ra tiếng, nhưng trong đầu lại liên tục xuất hiện câu hỏi, hỏi
ai chứ? Có lẽ là chính nàng cũng không biết.
Có thể là tin tức này quá sức
bất ngờ, khiến cho Đới Manh khóc tới mức không có chú ý tới người con gái lặng
lẽ mở cửa phòng đang nhìn nàng, Hứa Giai Kỳ. Nhìn gian phòng vì Đới Manh đang
đau khổ lúc này mà phủ thêm một tầng lạnh như băng, Hứa Giai Kỳ cuối cùng cũng
mở lời:“Đới Manh”. “Ừ, a, là Kiki hả, có việc gì sao?” Đới Manh mệt mỏi trả lời,
nàng hiện tại thân thể hoàn toàn không còn một chút sức lực, thầm nghĩ muốn ngủ
một giấc, bởi vì ở trong mơ, nhất định sẽ không có tin tức
Mạc Hàn muốn tốt
nghiệp như vậy.
“Không có việc gì, thông báo
đã được dán rồi, buổi diễn tốt nghiệp của Mạc Hàn sẽ diễn ra trong 3 ngày ở Điểu
Sào*, quý trọng thật tốt.” Hứa Giai Kỳ nói xong câu cuối cùng, cũng không quay
đầu lại mà rời khỏi phòng Đới Manh, nước mắt cứ đọng lại không hề rơi xuống.
Vì sao chị biết rõ tâm ý của em cũng không đáp lại,
cho dù là chị nói với em một lời xin lỗi cũng tốt a, Momo thật sự quan trọng
như vậy sao!
(*) là sân vận động quốc gia
nằm ở Bắc Kinh, tên cũ là Điểu Sào
--------------------------------------------------
Ba buổi biểu diễn cuối cùng,
là cấp bậc cao nhất của sân khấu Sông Xen, người đến xem đạt mức tối đa, năm đó
nhóm chỉ có thể diễn ở sân vận động Thượng Hải, tương lai bắt đầu tiến lên trở thành thần tượng toàn dân, Đới Manh vì Mạc Hàn mà quay về dáng vẻ vui tươi
lúc ban đầu, cùng Mạc Hàn biểu diễn hết ba buổi diễn cuối. Người hâm mộ hưởng ứng
buổi diễn tốt hơn bao giờ hết, đến nỗi các nhà tiếp ứng hội đều có thêm mấy
trăm người mới.
Nhưng mà đối với Đới Manh,
cái này có ý nghĩa gì chứ? Mạc Hàn cuối cùng cũng sẽ đi. Đỉnh điểm của sự huy
hoàng này, cũng là điểm kết thúc con đường thần tượng của Mạc Hàn, như vậy xem
ra, càng rực rỡ, càng đau thương.
Buổi diễn tốt nghiệp cuối
cùng, Đới Manh bị bệnh, sốt cao không giảm, mãi cho tới lúc sau khi kết thúc
công diễn một ngày, Đới Manh thần kỳ hồi phục trở lại từ cơn sốt cao, đấu tranh
bò dậy khỏi giường, đi tới phòng Mạc Hàn, lại phát hiện người đó đang ngồi trên
giường nhìn tấm ảnh chụp chung của chính mình cùng cô ấy một tháng trước.
Nhìn một hồi rất lâu, Đới
Manh bước vào phòng của Mạc Hàn, giả vờ gõ cửa, Mạc Hàn đưa tay áo lên mặt,
cũng không biết là muốn lau cái gì, vội vàng quay đầu, lại phát hiện là Đới
Manh. “Đới Manh a, chị không phải đã nói với em vào phòng chị cũng không cần gõ
cửa rồi sao?”
Nhìn người con gái đang mỉm
cười trước mặt, Đới Manh giả bộ làm ra dáng vẻ bình thường:“A, dù sao cũng là lần
cuối cùng, cánh cửa này rất nhiều năm rồi em chưa có gõ qua.”
“Vậy sao? Vậy cứ gõ nhiều một
chút đi, đúng rồi Đới Manh…” Mạc Hàn đem ánh mắt từ trên khuôn mặt Đới Manh rời
đi.
“Momo!” Đới Manh hướng về
phía Mạc Hàn nói “Em…”
Mạc Hàn sửng sốt, nhưng dường
như chỉ là tinh thần hơi lay động, không có chút gì để ý tới sự khác thường của
Đới Manh, ngồi xổm xuống dưới giường, từ trong túi lấy một ít đồ ăn vặt.
“Em xem chị đi rồi, nhất định
sẽ không có ai giúp em mua đồ ăn vặt, em đã nói đây là cánh gà em thích ăn nhất,
tuy rằng đây là món kho, không phải chiên, nhưng đây chính là chị buổi chiều
qua sau khi kết thúc công diễn đặc biệt kéo Savo đi mua, bọn chị trực tiếp đem
tất cả chỗ đó lấy hết, đáng lẽ là còn định chạy đi nhờ staff đưa cho em, không
nghĩ em lại có thể khỏe lại, bây giờ nghĩ lại vẻ mặt của người bán hàng lúc đó
cảm thấy cứ như là đùa. A, đúng rồi đúng rồi, cái này là Savo mua cho em…”
“Mạc Hàn!!!!” Nước mắt của Đới
Manh cuối cùng cũng không thể trụ thêm, từ trong khóe mắt rơi xuống, từ giọt từng
giọt chảy qua khuôn mặt, nhỏ xuống sàn gỗ, phát ra âm thanh “tí tách, tí tách”
rõ ràng.
Mạc Hàn nhìn Đới Manh trước
mặt, chính mình từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy một Đới Manh như vậy, cho
dù là bị các fan vô ý tổn thương, người con gái kiên cường này cũng chỉ rơi xuống
vài giọt nước mắt mà thôi, nhưng hôm nay……”
“Chị thật sự không còn cái
khác muốn nói với em sao?” Những lời này vốn là một câu nghi vấn, nhưng từ
trong miệng Đới Manh nói ra lại càng giống như một lời van xin.
“Đới Manh, chị…” Mạc Hàn ngập
ngừng “Chị….”
Ở thời điểm Mạc Hàn đang do
dự, từ xa truyền đến âm thanh trò chuyện.
“Đổng quản lý, thật cảm ơn
công ty trong thời gian qua đã chiếu cố Mạc Hàn nhà chúng tôi, thế nhưng đứa nhỏ
này cũng nhiều tuổi rồi, chúng tôi không thể để nó tự do chuyên tâm lao vào
công việc nữa.” Một giọng nữ nói ra, hơn nữa lại càng ngày càng gần.
Đới Manh quay lại, thấy
khuôn mặt người đó với Mạc Hàn có vài phần giống nhau, dường như nghĩ ra được
cái gì đó, Đới Manh đưa tay áo lên lau mặt.
“Bác là mẹ của Mạc Hàn sao,
cháu chào bác.” Đới Manh quay về phía bác gái nói.
“Cháu là Đới Manh a, Mạc Hàn
nhà các bác nhắc đến cháu rất nhiều lần, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Mạc Hàn mấy
năm nay, Momo con còn ngẩn người ra cái gì nữa, nói lời tạm biệt với bạn con
đi, xe của ba con đã đứng ở trước cổng rất lâu rồi.” Mẹ Mạc Hàn nói xong thì hướng
về phía Đới Manh cười.
“Mẹ ra xe trước đây, Momo,
con sửa sang đồ đạc nhanh một chút rồi ra đây.” Mẹ Mạc Hàn xoay người rời đi.
“Là vì vậy sao?” Đới Manh
lúc này mới quay đầu lại, chua xót nói ra những lời này.
“Ừ.” Mạc Hàn không có đủ can
đảm nhìn thẳng vào đôi mắt của Đới Manh, nàng sợ bản thân mình sẽ cứ như vậy bị
sa vào trong.
Là tự mình đa tình sao, cứ
như vậy sao, nếu như lần này rời đi, về sau nhất định sẽ bị ngăn cách làm hai.
Sau khi gặp lại, chị ấy sẽ có bạn trai sao, đúng vậy, Momo cũng không còn nhỏ nữa.
Nghĩ tới đây, tâm tình Đới Manh cứ từng chút một trầm xuống, cứ như vậy mà kết
thúc sao.
“Lên đường bình an, Momo.”
Nói xong, Đới Manh giống như mọi ngày rời khỏi căn phòng của Mạc Hàn.
Cái quay người này đối với Mạc
Hàn xem như là vĩnh biệt, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân có cái gì đó không dứt
được, chẳng lẽ lại đi đem người ấy kéo trở lại sao, đừng có mơ tưởng nữa Mạc
Hàn, là chính mày nói ra lời tốt nghiệp, cho dù có giữ Đới Manh lại thì cũng
ích gì chứ.
Mạc Hàn cứ như vậy nhìn bóng
dáng Đới Manh dần dần biến mất ở chỗ rẽ, nhìn sợi dây vô hình giữa hai người
liên tục dài ra, dường như là vô tận, nhưng bỗng chốc ở chỗ rẽ kia, chặt đứt…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét