Có thể đạt được hạng 1 tất nhiên phải dựa vào thực lực rất mạnh và độ nổi tiếng vô địch. Nhưng mà, so với việc "đạt được" thì "đặt xuống" càng khó khăn hơn. "Đặt xuống" những được mất trước mắt, mang theo mục tiêu xa hơn, cũng phải hy sinh nhiều hơn, nỗ lực lớn hơn. Em đã thực hiện được ước mơ năm ngoái rồi. Em không tham gia Tổng chọn, không có được vương miện, nhưng lại nắm giữ cuộc đời mình, bằng hành động tạo nên hình mẫu năng lượng của vua không có vương miện.

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

[SNH48 Fanfic][Edit][Oneshot][Đới Mạc] Thiên Chi Nhược



Tác giả: 阿默默默子
(Fic do mình edit chùa, vui lòng không mang đi lung tung) 






“Chị muốn kết hôn.” Tin nhắn rất ngắn, năm chứ qua loa cùng một dấu câu, đến từ Mạc Hàn. Thời điểm tôi xem tin này hơi có chút kinh ngạc, sau đó vẫn là cầm điện thoại bỏ lại vào túi, sửa lại vẻ mặt rồi tiếp tục bữa tiệc. Không khóc thất thanh, cũng không làm náo loạn lên, cứ như vậy mà chấp nhận sự thật này.


Mặt mày vẫn tươi tỉnh, nhưng ai có thể biết trong lòng tôi lúc này lại như cỏ hoang trên cánh đồng tuyết, cây cối không thể sinh sống.


Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mạc Hàn là lúc ở hội chào mừng học sinh mới, Mạc Hàn khi đó còn có chút ngây ngô, đeo một cặp kính đen, tóc dài tới thắt lưng tùy ý thả sau người. Chị ấy luôn luôn ngồi ở một góc của hội trường uống đồ uống, biểu tình không có gì giống nhìn thấy mọi người ở xung quanh bắt chuyện với nhau, cũng không như một người tới tham gia hội chào mừng học sinh mới, cứ như một người ngoài cuộc.


Người như vậy thật kỳ quái. Tôi tò mò liền đi tới bên chị, cảm thấy có chút hồi hộp, tôi uống một ngụm đồ uống để tăng thêm can đảm. Nhưng mà không đợi tôi mở lời, chị liền tìm tới tôi trước.


“Nếu không có gì để nói thì chúng ta đi dạo một chút đi.”


“Với chị sao? Được thôi.”


Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên con đường rợp bóng cây trong vườn trường, nhàn tản nói rất nhiều chuyện phiếm, tôi biết chị tên là Mạc Hàn, là người Quý Châu, chuyên ngành đại khái là thiết kế một phương diện đường xá, ngoài ra không còn gì khác. Tôi tiễn chị trở về ký túc xá, sau đó bước đi. Không có lưu lại cách thức liên lạc nào, có lẽ là bởi vì chị cũng giống tôi, cho rằng không cần thiết, dù sao người ở học viện luật và học viện thiết kế rất khó gặp lại.


Nhưng không ngờ là học viện luật và học viện thiết kế tuyên bố sáp nhập, điều này trực tiếp khiến tôi mỗi ngày lên lớp đều có thể nhìn thấy Mạc Hàn tan học. Ban đầu cho dù là như thế này, mối quan hệ của chúng tôi cũng không thay đổi tiến triển thêm, chỉ dừng lại ở mức khi nhìn thấy đối phương sẽ khẽ gật đầu một cái xem như là chào hỏi. Mãi cho tới một ngày tôi nhìn thấy Mạc Hàn ôm sách vở, sắc mặt tái nhợt, chuẩn bị đi xuống cầu thang. Xuất phát từ trong lòng, tôi tiến đến hỏi chị bị làm sao.


“Chị có khỏe không?”


“Không sao, bệnh cũ thôi.”


Trên trán Mạc Hàn như đã muốn đổ mồ hôi. Tôi có chút không yên lòng, liền cầm sách vở của mình lẫn của Mạc Hàn đưa cho bạn học bên cạnh, nhờ cậu ấy giúp tôi xin phép. Tiếp đó tôi không thèm để ý tới việc Mạc Hàn phản đối mà kéo chị xuống phòng y tế, sau khi sự việc này xảy ra, nhớ tới cảm thấy bản thân như bị trúng tà, chính mình lúc đó hoàn toàn không bình thường, còn dám xin nghỉ tiết học của bà phủ thủy.


May mà Mạc Hàn cũng không có vấn đề gì, chỉ là tới kỳ sinh lý thân thể yếu ớt. Tôi cõng Mạc Hàn quay lại ký túc xá của chị, sau đó nấu cho chị một bát cháo táo đỏ. Tôi tuy rằng không giỏi nấu ăn, nhưng cháo táo đỏ chính là món tôi làm tốt nhất. Từ đó về sau tôi luôn nhớ kỹ thời gian tới kỳ sinh lý của Mạc Hàn, hơn nữa trước khi lên lớp đều phải tới quán trà sữa của trường mua một ly trà gừng đường đỏ cho chị. Mạc Hàn không thích mùi vị của gừng, thế nhưng mỗi lần chị đứng trước mặt tôi lại có thể ngoan ngoãn uống hết, sau đó bày ra vẻ mặt thực sự ghét bỏ. Dần dần, chúng tôi cũng trở nên thân quen.


Mùa đông chính là thời điểm Mạc Hàn khó chịu nhất, kỳ sinh lý lại đau nhức đến tận khuya nên căn bản là ngủ không được, tôi cũng thành thói quen, cứ đến buổi đêm lại tặng cho chị túi chườm nóng, sau đó sáng hôm sau lại chuẩn bị cho chị một chén cháo táo đỏ nóng hổi. Có một lần khi tôi đưa cho Mạc Hàn cháo táo đỏ, bạn cùng phòng của chị trêu đùa tôi, nói tôi thật là một người bạn trai tốt. Nói thật tôi lúc đó không có phủ nhận ý đó, tôi chỉ quay đầu nhìn biểu cảm của Mạc Hàn bên cạnh, chị chỉ cười, tôi cũng cười theo.


Tháng tư đến, khí trời thực ấm áp, tôi hẹn Mạc Hàn đi dạo tới trường. Cùng nhau đi trên con đường nhỏ trong trường, khoảng cách giữa hai vai lúc đó chỉ cách có mấy đốt ngón tay. Bởi vì là sáng sớm, cho nên con đường yên tĩnh không một chút thanh âm. Tôi nghiêng đầu lén nhìn Mạc Hàn một chút, khóe mắt chị đang cười, cực kỳ rạng rỡ.


Tôi nghĩ, chí ít là hiện tại, tôi đang yêu Mạc Hàn.


Tôi muốn mãi mãi có thể duy trì khoảng cách vài đốt ngón tay này, mãi mãi cùng chị bước đi.


Thế nhưng, không có gì là mãi mãi cả.


Đi ngang qua vườn hoa tường vi của nhà trường, tôi biết tôi nên cùng Mạc Hàn nói lời tạm biệt. Mạc Hàn nhìn đồng hồ đeo tay một lúc, kinh hãi hô một câu muộn thế này rồi sao, sau đó vội vàng hướng về phía tôi nói tạm biệt rồi chạy lên lớp học.


Tôi đứng ở dưới vườn tường vi, nhìn bóng dáng của Mạc Hàn chậm rãi biến mất trong tầm mắt, đây chính là bóng lưng đẹp nhất tôi từng xem qua. Tôi một lần nữa nhớ kỹ tên của chị, Mạc Hàn, Mạc Hàn, Mạc Hàn,…Thanh âm từ trong cổ họng thoát ra êm tai khác thường, như là âm thanh róc rách của dòng nước thanh khiết chảy giữa khe núi. Hoa tường vi trong vườn đã không chịu được cô đơn mà mở mắt, mùi hương say lòng người, Mạc Hàn, không lạnh.


Tên của chị giống như hoa tường vi tháng tư.


Hoa tường vi len lén nở rộ, tình yêu lặng lẽ chớm nở…


Bởi vì thời sự mới nói đêm hôm nay sẽ xuất hiện mưa sao băng, cho nên năm giờ chiều Mạc Hàn tràn trề hứng thú kéo tôi tới sườn núi nhỏ tốt nhất sau trường đợi mưa sao băng tới.


“Đến ngắm mưa sao băng sớm thế này để làm gì?”


“Đến sớm một chút, em xem đi, vị trí tốt đều bị người ta chiếm mất. Đới Manh, chị ngắm không được mưa sao băng đều là tại em!”


“Trách em sao.”


“Hừ, không trách em thì trách ai.”


“Em nói chị a, chị nghĩ thế nào mà lại đi ngắm mưa sao băng như vậy chứ?”
Tôi vờ làm bộ dạng lơ đãng, thế nhưng hai tay đã nắm chặt thành quyền.


“Không phải chị muốn ngắm mưa sao băng, là chị muốn ngắm mưa sao băng cùng với em.”


Thời điểm nói ra những lời này, ánh mắt của Mạc Hàn sáng lên đến không tưởng. Tôi ngẩn người, sau đó cười xoa xoa đầu Mạc Hàn, nói thật, tôi rất vui vẻ. Mặc dù mãi cho tới khi Mạc Hàn ngủ trong lòng của tôi tôi cũng không thấy được mưa sao băng, nhưng tôi được thấy sáng nhất, đầy sao nhất cũng là ở trong ánh mắt của chị.


Lúc tốt nghiệp, tôi với Mạc Hàn cùng nhau đi Á Đinh*. Bầu trời xanh, mây rất gần, tựa như tất cả đều có thể chạm vào, nhưng tôi lại không thể nắm chị trong lòng bàn tay.


(*) Là khu bảo tồn thiên nhiên Á Đinh, nằm ở Tứ Xuyên, Trung Quốc. Đây là một thắng cảnh thu hút khách du lịch, cách Đạo Thành khoảng 140km về phía Nam.


Thời điểm làm khách trong nhà một người bạn dân tộc Tạng, tôi có thể thấy, Mạc Hàn thực sự rất thích nơi này. Chị kéo tay tôi, nói khẽ:“Sau này chúng ta ra đây sống có được không, mỗi ngày em đi ra ngoài chăn bò Tây Tạng, còn chị ở nhà nấu cơm thật ngon đợi em về.”


Nụ cười của chị thật ấm áp, so với ánh mặt trời còn ấm áp hơn. Tôi gật đầu liên tục, mặc dù chúng tôi đều biết, tất cả chẳng qua chỉ là nói thế mà thôi, nhưng mà không ai biết rằng, trong khoảnh khắc đó tôi đã có bao nhiêu mong muốn muốn cùng Mạc Hàn ở cùng một chỗ, cùng ở nhà của chúng tôi. Tôi có thể đi bất kỳ chỗ nào, bất kỳ nơi đâu, chỉ cần người đó là Mạc Hàn.


Tôi đã nhìn thấy hình bóng đẹp nhất, ánh mắt sáng nhất, nụ cười ấm áp nhất, chính là người mà tôi thích nhất.


Tôi đi dự lễ kết hôn của Mạc Hàn, không có náo loạn, càng không có đoạt hôn. Tuy là Triệu Gia Mẫn cùng Khâu Hân Di đều khuyên tôi đi đoạt hôn, mà Khâu Hân Di lại càng làm cho tôi lớn mật dám làm, mặt khác còn đi để giải quyết công bằng. Nhưng mà tôi không làm, tôi không có đủ can đảm. Giống như là nhiều năm như vậy, cho tới giờ tôi cũng chưa từng nói với Mạc Hàn rằng tôi cũng thích chị, có lẽ là do tôi rất sợ mất đi, đáng tiếc là đến cuối cùng tôi vẫn để chị vụt mất.


Tôi ăn mặc rất bảnh bao, đi dự hôn lễ của Mạc Hàn một cách bực bội, kỳ thực tôi rất muốn đem mình trở thành chú rể của chị, cho dù là lừa mình dối người tôi cũng muốn làm như vậy. Mạc Hàn rất đẹp, tôi từ trước tới giờ luôn nghĩ như vậy, thế nên hai cái đứa quỷ Triệu Gia Mẫn và Khâu Hân Di luôn chế giễu tôi là người yêu trong mắt hóa Tây Thi. Tôi nhìn trao cho nhau lời thề nguyện, nhìn Mạc Hàn nói ra câu “Con nguyện ý”, lại xem chú rể như thế nào hôn cô dâu.


Tên của chị như hoa tường vi tháng tư, chuyện của chúng ta như nước sông tháng chín.


Hôn lễ chưa kết thúc tôi đã đi khỏi, đáng tiếc là tôi không thấy được ánh mắt lo lắng của Mạc Hàn lúc đó, nên tôi mới bị kích động mà đi. Tôi mua rất nhiều rượu, rồi ngồi trên bờ đê mà uống một hơi. Lúc Triệu Gia Mẫn và Khâu Hân Di tìm được tôi thì tôi đã uống say bí tỉ, Triệu Gia Mẫn nói với tôi rằng thời tiết rất lạnh, đứng lên đi. Tôi không còn để ý cậu ấy, trái lại tiếp tục uống, giống như là muốn đem tất cả tình yêu những năm gần đây của tôi đối với Mạc Hàn nuốt trôi đi, để bí mật này cứ như vậy mà tan nát trong bụng.


Khâu Hân Di không vừa mắt, đem bình rượu trên tay tôi đoạt mất. Tôi cũng không phản ứng với cậu ấy, hướng lên trời hét lớn:“Ngày! Thu! Thật! Mát! Mẻ!” Tôi giống như người điên, vừa khóc vừa cười, miễn là ngày hôm nay qua đi, tôi vẫn sẽ là một Đới luật sư bình tĩnh nguội lạnh.


Mùa thu sẽ thật tốt, nếu như chị ở đây…























Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét