"Mình hy vọng mọi người có thể hiểu cho mình, từ từ tới bên mình. Nói không chừng dần dần mọi người cũng sẽ thích mình đấy chứ."
"Còn có thể giống như trước luôn luôn ở bên mình được không? "
"Nếu như chúng ta là hai cỗ máy năng lượng, chúng ta hỗ trợ cho nhau. Chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau nỗ lực."
"Hy vọng mọi người vẫn sẽ luôn tin tưởng mình giống như mình tin tưởng mọi người. Tin tưởng mình đang vì ước mơ của mình mà kiên trì không ngừng nỗ lực. Tin tưởng sự rời đi của mình hiện tại là vì sự thể hiện càng tốt hơn trên sân khấu của mình sau này."
https://youtu.be/gkLPGlGmekA
Cre: 小将Savoki
Nguồn video: http://www.bilibili.com/video/av4619256/
(Dưới đây là một bài viết ngẫu hứng sau khi xem xong video của mình, mọi người đọc cũng được, không đọc cũng được.)
Triệu Gia Mẫn, em ấy 14 tuổi, là độ tuổi vẫn còn được nuông chiều, đã vì ước mơ mà trốn bố mẹ tới Thượng Hải, tự mình đăng ký thử giọng. Tới khi được chọn, em ấy lại đáp ứng mẹ vẫn duy trì việc học thật tốt.
Đối với người khác, mọi người luôn chỉ cần cố gắng một phần, nhưng em ấy lại cố gắng chuyên tâm cả hai, cả việc học, lẫn việc đi diễn. Nói cách khác, em ấy luôn luôn phải cố gắng gấp đôi. Để đạt được thành quả ngày hôm nay, để có thể chạm tới đỉnh cao, được ngồi trên vương tọa, nỗ lực của em ấy nhất định không hề kém bất cứ ai.
Thế nhưng, em ấy rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, đằng sau nụ cười của em không thiếu đi những giọt nước mắt. Em ấy tự ép bản thân trở thành một người trưởng thành, biết che giấu và tiết chế cảm xúc. Em ấy tự ép mình trở nên mạnh mẽ, tự chăm sóc bản thân, và để ý quan tâm tới mọi người. Em ấy muốn trở thành vầng thái dương sưởi ấm cho tất cả, muốn trở thành cây đại thụ để mọi người có thể dựa vào, nhưng mà em ấy luôn một mình chịu đựng mọi thứ, không chịu nói cho bất cứ một ai.
"Mình chỉ có mọi người thôi"
Em ấy đã từng nói như vậy.
Đối với Triệu Gia Mẫn, các fan chính là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Đứng trên đỉnh vinh quang, em ấy vẫn phải hứng chịu những ngôn luận không đáng nghe, phải nhẫn trụ những ánh mắt hà khắc của rất nhiều người. Một đứa trẻ 17 tuổi có đáng nhận được những điều đó không?
Không.
Cho nên nếu như em ấy đã phải chịu đựng những thứ cay nghiệt như vậy, tại sao chúng ta không thể vì em mà góp sức một chút, sát cánh bên em, chiến đấu cùng em, bảo vệ vinh quang thuộc về chúng ta?
Chúng ta phải tin tưởng, bất cứ trong hoàn cảnh nào, tình huống nào, chúng ta phải luôn tin tưởng em. Con đường trước mắt tuy gian khổ và khó khăn, nhưng đến cuối cùng sẽ không thay đổi, chỉ cần tin tưởng và nỗ lực, bất cứ trở ngại nào cũng có thể vượt qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét