Tác giả: 莫莫专属搬运君
Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ ~
Lễ Giáng sinh, tuy là văn hóa
phương Tây, thế nhưng hiện tại hầu hết mọi người đều đã tiếp nhận.
Ngay trong tối hôm đó, công ty
đặc biệt làm một party, các thành viên cùng staff họp lại một chỗ, hát vang
Thánh ca, trao đổi quà tặng cho nhau, lại một lần nữa hứa hẹn mọi người nhất định
phải cùng nhau tiến lên, giao ước không rời không quên. Nụ hoa của ước mơ, được
tưới bằng mồ hôi và nước mắt, một ngày nào đó sẽ đặc biệt tỏa sáng.
Sau khi kết thúc.
Đới Manh một mình đi bộ trên
đường cái, các thành viên khác đều đã quay về ký túc xá. Tại sao chứ? Không hề
có mục đích đi dạo, nhưng bản thân vẫn vô ý thức mà đi tới tiệm bánh ngọt Mạc
Hàn thích nhất, có lẽ là vẫn rất nhớ người đó. Chị ấy có khỏe không? Tại sao phải
để lại tôi một mình?
Gió bắc lạnh thấu xương, mang
đến cái rét buốt nhè nhẹ, Đới Manh cúi đầu, đem khuôn mặt vùi vào trong khăn
quàng cổ. Đuôi khăn quàng liên tục ở trong gió lạnh tùy ý bay, mang theo hàn ý
va đập không ngừng vào trái tim tan vỡ của Đới Manh. Sự ấm áp phía trước tựa như một giấc mơ đẹp,
chỉ có túi xách nặng trĩu bên tay trái nhắc nhở, đó đều là sự thật, quà tặng của
mọi người, giao ước của mọi người. Nụ cười ấm áp kia vẫn cứ ở trong đầu, không
thể quên đi.
Thế nhưng, không có người đó,
còn có ý nghĩa gì để tồn tại?
Người đó rời đi không có tin tức
gì, chỉ lưu lại một weibo, cứ như vậy vô tình mà đi.
Bàn tay bất giác vỗ nhẹ lên ngực,
cho dù thời điểm ở party náo nhiệt nhất, nhưng khắp các ngõ ngách vẫn rộng lớn
đến trống trơn. Ở trong ban đêm lạnh cắt da cắt thịt này, chỉ có sự vấn vương của
nàng chưa hề giảm đi. Người đó nhất định sẽ quay lại, nhất định quay lại. Liên
tục nhắc nhở chính mình, nàng chính là Ngốc Manh Manh của Momo a! Momo làm sao
lại có thể bỏ lại Ngốc Manh Manh của nàng ấy không quản được chứ!
“Ngốc Manh Manh của chị là tốt
nhất!” Câu nói này, Đới Manh vẫn luôn luôn nhớ, còn nhớ rõ khi đó, sau khi nghe
được siêu cấp cảm động, muốn trực tiếp ôm lấy Mạc Hàn sau đó quay ra phía mọi
người tuyên bố chủ quyền. Nghĩ tới đây, khóe miệng không tự chủ mà kéo lên.
Đi qua từng vết chân mà hai
người đã từng lưu lại, chỉ là…nàng ấy đã rời đi rồi a… Sắc ửng đỏ vừa mới ở
trên khuôn mặt từ từ bị gió lạnh mang đi, kèm theo nụ cười trên khóe miệng cũng
nhạt dần.
“Thật xin lỗi mọi người, không
nghĩ lại phải chứng kiến cảnh chia tay sau này.” Vẻn vẹn một câu nói, trực tiếp
xóa bỏ một mặt cuối cùng, nàng ấy thật sự rất tàn nhẫn… Trái tim Đới Manh từng
chút một vỡ vụn. Nhớ tới khoảng thời gian cùng nàng ấy ở chung một chỗ, nhớ tới
khoảng thời gian cũng nàng ấy luyện vũ đạo, nhớ tới lúc chụp hình, khi đó nàng ấy
cực kỳ đáng yêu, khuôn mặt co lại, đôi mắt nàng cười cong lên một đường, tất cả
mọi thứ, đều theo gió lạnh mà đóng băng lại.
Đới Manh nhìn hoa tuyết tùy tiện
bay, rơi xuống ở trong tim mình, giống như đang cười nhạo, người ta đã không cần
ngươi, ngươi còn lưu luyến không quên làm gì?
“Momo…” Âm tiết trong cổ họng
không có cách nào thoát ra, nhìn bầu trời sao mênh mông vô bờ, nước mắt rơi xuống,
lướt qua gò má của Đới Manh, chảy vào trong miệng.
“Nước mắt, không ngọt….” Bởi
vì nàng ấy không ở đây sao? Ha ha…
Đôi chân giẫm lên nền tuyết trắng
tinh khiết, in xuống dấu giày rõ rệt, thân ảnh đi xa, đã từ từ trở nên mơ hồ.
-------------------------------------------------
Trung tâm sinh hoạt.
Đới Manh đẩy cửa kí túc xá tập
thể, mở cửa phòng ra, ánh sáng trắng tràn vào xua đi bóng tối. Nhẹ nhàng phủi
đi bông tuyết trên người, đem áo khoác màu be treo lên mắc áo, ngón tay dừng lại
trên vải áo mềm mại, đây là quà tặng còn lại duy nhất của Mạc Hàn.
“Ngốc Manh Manh mặc áo này vào
nhất định sẽ rất đẹp, ừm, giống như thiên sứ giáng trần vậy~”
Đới Manh không thể quên Mạc
Hàn khi đó có bao nhiêu phần kích động, nụ cười sáng chói đó, cho dù bây giờ nhớ
lại, nhiệt độ trên mặt cũng tiếp tục tăng cao không ít. Rõ ràng chị ấy mới là
giống thiên sứ, không có lúc nào là không dịu dàng, toát ra ánh sáng mà người
khác phải ao ước, chẳng quá chỉ mới là nhìn một chút, cuối cùng lại lún sâu vào
không thể thoát ra.
Thực sự rất thích.
Thế nhưng…Chị ấy đi rồi! Thực sự đi rồi! Chị ấy đã phải
rời đi rồi a!
Đới Manh cuộn mình vào một góc
tối đen, nước mắt lẳng lặng mà chảy xuống. Nàng nghĩ không thông, rõ ràng đã
nói sẽ luôn luôn cùng nhau ở một chỗ, luôn luôn tay trong tay mà bước đi, nhưng
mà… Đôi môi xinh đẹp của Đới Manh bị cắn chặt, máu tuôn ra, móng tay cũng gắt
gao đâm vào hai bàn tay, càng ngày càng dùng sức.
Bên cạnh ngăn tủ, có một hộp
đóng gói màu lam nhạt, chiếc hộp được đóng gói rất tinh xảo. Đới Manh vốn là
nghĩ nhân dịp Giáng sinh sẽ đưa cho Mạc Hàn, một cái khăn quàng cổ mới tinh. Đó
là chiếc khăn quàng
Mạc Hàn thích nhất nhưng lại chưa có thời gian đi mua.
Vật này, đã không còn ý nghĩa để tồn tại rồi.
----------------------------------------------------
Sau mười một giờ.
Trước kí túc xá của Đới Manh,
một đôi tay đang cầm thẻ vạn năng, “tích” một tiếng, cánh cửa đã được mở ra. Một
bóng người đi tới, nhìn người nào đó đang ngồi trong góc, bất đắc dĩ mà thở
dài. Nhẹ nhàng đi tới giường cầm chăn, rồi lặng lẽ đi tới bên cạnh Đới Manh. Động
tác ôn nhu đem chăn đắp lên người Đới Manh,
sau đó ngồi xổm bên cạnh nàng, chăm
chú quan sát sắc mặt khi ngủ của người trước mặt.
Bất luận là nhìn bao nhiêu lần
cũng đều chưa đủ, Ngốc Manh Manh. Khóe miệng hiện ra một nụ cười cưng chiều, Mạc
Hàn vươn tay, nhưng cách khuôn mặt Đới Manh nửa tấc lại dừng lại.
“Ngốc Manh Manh, thật xin lỗi…”
Mạc Hàn nhẹ giọng nói bên tai Đới Manh, nhìn thấy nàng ở bên trong chăn co người
lại, nở nụ cười, khóe mắt cong lên một đường.
Mạc Hàn đứng lên thật nhẹ
nhàng, cố gắng không phát ra âm thanh, sợ Đới Manh bị đánh thức. Ngay trong khoảnh
khắc Mạc Hàn xoay người, “Momo, đừng đi…”, một bàn tay nắm lấy tay phải của Mạc
Hàn. Mạc Hàn ngạc nhiên mà nhìn ra phía sau, phát hiện ra Đới Manh vốn phải
đang ngủ say, một tay lại nắm được tay của chính mình. Đới Manh mang theo một tầng
sương chưa tỉnh, nhưng lại chuẩn xác nắm được tay Mạc Hàn.
“Ai.” Mạc Hàn than nhẹ, sau đó
ngồi xổm xuống, nhìn Đới Manh giống như một đứa trẻ, đang ở trong ý thức loạng
choạng của chính mình mà cố gắng tỉnh lại một chút. Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn
trước mặt, không chút do dự mà nhào vào lòng của nàng ấy, liên tục mè nheo. Mạc
Hàn nhìn thấy hành động này của Đới Manh, không nhịn nổi mà cười thành tiếng, đồng
thời lấy tay vỗ về phía sau lưng của Đới Manh, sau đó ôm lấy nàng.
“Momo…thật sự là chị sao? Em rất
nhớ chị, đừng rời xa em nữa có được không?” Đới Manh vùi sâu vào trong hõm cổ của
Mạc Hàn, được mùi hương quen thuộc vây quanh, còn mơ hồ chưa thể phân biệt đây
rốt cuộc là hiện thực hay trong mơ. Nếu như đây là mơ, xin đừng cho tôi tỉnh lại
nữa. Nàng gắt gao ôm lấy eo của Mạc Hàn, không cho nàng ấy rời khỏi chính mình
mà đi.
“Ngốc Manh Manh, chị ở đây.” Mạc
Hàn lên tiếng, nhìn hành động của Đới Manh mà buồn cười. Tay phải ôm lấy eo của
Đới Manh, tay trái không ngừng vỗ về phía sau lưng của nàng, giống như có thể đủ
để xác nhận chính mình vẫn đang ở ngay bên cạnh nàng. Cảm giác mềm mại và mịn
màng này lúc nào cũng có thể làm cho chính mình say mê.
“Momo…”
“Ngốc Manh Manh, chị ở đây.”
“Momo…”
“Ngốc Manh Manh, chị ở đây.”
Trong kí túc xá yên tĩnh, một
hỏi một đáp liên tục lặp lại, thời gian cứ như vậy lẳng lặng mà trôi qua.
“Momo…” Đới Manh rời khỏi hõm
cổ, nhìn Mạc Hàn. Nàng chỉ biết, Mạc Hàn nhất định sẽ không rời khỏi nàng nữa.
Tiếng kêu ngọt ngào đó, nó
mang theo độc dược có thể chết người, trong lòng Mạc Hàn run run. Cho nên chính
mình đã sớm không còn thuốc nào chữa được?
“Ngốc Manh Manh, thích nhất
em.” Mạc Hàn đáp lại ánh mắt của Đới Manh, nhẹ nhàng nói.
“Em cũng vậy, thích nhất
Momo.” Đới Manh rơi nước mắt, mỉm cười trả lời Mạc Hàn.
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có
pháo hoa sáng lên, rực rỡ chiếu sáng cả một khoảng trời, hai người đồng thời
nhìn về phía đồng hồ.
Mười hai giờ.
“Merry Christmas, Ngốc Manh
Manh.”
“Merry Christmas, Momo.”
Còn lại hai bóng hình đang ôm
nhau, pháo hoa tuyệt đẹp minh chứng cho tình yêu của họ.
--------------------------------------------------
“Đới Manh, mau tỉnh lại, công
diễn sắp bắt đầu rồi, mau đi thay quần áo a.” Hứa Giai Kỳ vỗ vỗ lưng của Đới
Manh nói.
“Ai? Ai?!” Đới Manh bị vỗ tỉnh,
lấy tay dụi đôi mắt chưa thức hẳn, mơ màng nhìn xung quanh, “Momo đâu? Momo
đâu!” Thanh âm lớn làm kinh động tới mọi người trong phòng thay đồ.
“Đới Manh, chị quên rồi sao,
tháng trước Momo đã rời khỏi nhóm rồi, đã đi rồi.” Hứa Giai Kỳ nhìn Đới Manh đã
không thể kiềm chế, dè dặt nói.
“Tháng trước…Momo…rời khỏi
nhóm…đi rồi…” Nghe được câu nói kia của Hứa Giai Kỳ, Đới Manh nhất thời ngẩn
ra, không ý thức mà nhìn lên trần nhà, đúng vậy, chị ấy đi rồi, đi được một
tháng rồi.
Chị ấy đã đi rồi, đi được một tháng a
Chuyện quan trọng như vậy mình lại có thể quên, còn tưởng
rằng chị ấy sẽ không rời khỏi mình, ha ha…
Hóa ra, tất cả đều chỉ là mơ…
Đối với chị, em thà chết ở trong mơ, cũng không muốn tỉnh
lại!
Bởi vì ở đó có nàng ấy… Có mùi
hương quen thuộc, có cái ôm quen thuộc, có âm thanh quen thuộc, có…
Tiếng vỡ vụn im ắng, Đới Manh
nghe được.
Đó là tim của nàng, tan vỡ…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét